Vũ Thương Giang

NGƯỜI DƯNG …




Đem buồn ngày cũ ra phơi ,
Một ngày nhạt nắng,mây trôi vật vờ.
Thu hiu hắt .Lạnh câu thơ .
Lá vàng rụng đến xác xơ cả chiều …




Trách mình vớt phải bùa yêu .
Bỗng nhiên lại nhớ  rất nhiều …Người dưng!




Kiev 23/09/2016

 


 

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 26 tháng 9 năm 2016

Bình luận về Bài thơ "NGƯỜI DƯNG …"